Nghệ sĩ Việt Nam

DỊ BẢN tại Huế – Ối, ối, statement! 22. 10. 11 - 12:50 am

Thông tin từ N.S.A.F

 

.

DỊ BẢN
Triển lãm tranh của Nguyễn Thành Trung

Khai mạc: 16h30 Chủ nhật ngày 23. 10. 2011
Từ 23. 10 đến 23. 11. 2011
Tại: New Space Arts Foundation (N.S.A.F.)
Làng nghề Huế – trung tâm văn hóa Phương Nam
Tầng 2 Số 15 Lê Lợi, TP. Huế

*

trên cuốn nhật ký phẳng của một thế giới đang trở nên chật chội và nóng dần lên, hơi thở thời gian đang bào mòn cuộc sống; mòn theo những ký ức giả định, mòn theo những giấc mơ ngột ngạt, những minh ước mục ruỗng…

người bước qua người, người cuốn theo dòng chảy cập nhật của thế giới máy móc, tiếng ồn, công nghiệp hóa,đa phương tiện…

người lười mua những đóa hoa xanh, lười tráng những cuộn phim trắng đen, lười nghe những bản nhạc kinh điển, lười chuyển những bức thư tay, lười nở những nụ cười hào sảng, lười rong ruổi trên những chuyến xe phóng túng, lười mơ giấc mơ ngang tàng hoan hỉ, lười luôn những tưởng tượng xênh xang…

người nô lệ chính mình với những mặc định sẫm màu, với những mảnh báo đọc vội, những mẩu bánh ăn nhanh, âm thanh gãy gọn, khói bụi nhớp nháp, những điện từ rời rạc, những đoạn phim ngắn tủn, những kiếm tìm số hóa, những tin nhắn siêu tốc, những đối thoại vô cảm, những bắt tay toan tính, những tình yêu rủi ro, những ý nghĩ ngoắt ngoéo…

những người, những hình hài, những cuộc trò chuyện vẫn in rõ mồn một trong im lặng, trong sự xâm chiếm của ảo giác lưỡng cực với những cái nhìn gấp gáp, những câu chuyện câm lặng, rối bời…

đời sống chìm trong những trắng đen lẫn lộn, những ranh giới khuất tất, những âm bản, dương bản hỗn loạn, niềm tin mai một…

người tự trang bị cho mình những vỏ bọc đề kháng luôn tiềm ẩn những bất trắc, như sự hào nhoáng không che đậy nổi hình hài bạc nhược, bản chất trống rỗng, méo mó, côi cút mong manh…người như muốn dấu đi thân phận thật, cuộc sống thật, né tránh thực tại, né tránh quá khứ, né tránh luôn cả bản thể mình…

… những bình minh dần nhường chỗ cho những dị hình đang trở nên bình thường…

những phút giây trôi qua, ngày đã là dị bản của ngày đã mất, trong chuyển vận đó người đã không nhận biết rằng chính mình cũng đã là dị bản của quá khứ, của ngày qua, của những giấc mơ úa mốc ẩm mục, của những mặc cả đời sống nghiệt ngã; là dị bản của mình rồi.

một khi người chợt nhìn lại bản thể mình trong một sự phản chiếu, chợt nhận ra những đổi thay quanh mình, đổi thay của chính bản thể mình ở một trạng thái không còn nguyên bản, nguyên hình; hoang mang trần trụi, lỗ chỗ ký sinh…

sự phản chiếu đôi khi là ảo giác dẫn dắt ánh nhìn đến những ám ảnh phiêu linh, xa lạ, không hạn định, như cánh cửa bật tung bao ý niệm; mở toang ra một thế giới vô thức đầy mơ màng xa xỉ…

tất cả cấu thành điều gọi là “Dị bản”, lúc lẫn trong đám đông, khi chỉ là hư ảnh, những tia nhìn bất động thu vào và phản chiếu cả một thế giới đương đại ruỗng mòn đầy biến động; đang tuôn chảy thành những dòng trạng thái, cung bậc, giai sắc đa chiều…

soi vào đó, người có thể sẽ thấu nghiệm rằng người đang đánh mất dần bản năng vui sống, đánh mất dần những giá trị thật, đánh mất dần linh hồn, đánh mất chính bản thể mình; để thấy thế giới tồn tại chỉ như một ảo giác vô định, phù phiếm, vô nghĩa…

hãy thử soi vào và chiêm nghiệm trong chính mình!

*

(SOI: Statement sao mà rối rắm!!! Có bạn nào đi Huế để xem tranh ra sao nhỉ…)

 

*

Bài liên quan:

– DỊ BẢN tại Huế – Ối, ối, statement!
– Phía Đông có DỊ BẢN…

– Statement một đàng, tác phẩm làm một nẻo

– Viết statement: làm sao cho khỏi ú ớ?

Ý kiến - Thảo luận

14:55 Tuesday,25.10.2011 Đăng bởi:  Diên Vĩ
Rối mù đui. Về đọc Dị bản của Keng cho dễ hiểu vậy!
...xem tiếp
14:55 Tuesday,25.10.2011 Đăng bởi:  Diên Vĩ
Rối mù đui. Về đọc Dị bản của Keng cho dễ hiểu vậy! 
0:20 Tuesday,25.10.2011 Đăng bởi:  ngo luc
Đọc statement của Nguyễn Thành Trung và Lại Thanh Dũng và gần đây có một vài cuộc triển lãm của các đại hoạ sĩ, tôi có một cảm giác chung cực kỳ khó hiểu, và điều tệ hại nhất là sau khi đọc và xem tác phẩm thì hoàn toàn không hiểu; không hiểu không phải là điều gì đó ghê gớm mà không hiểu vì tác giả viết một đằng làm tác phẩm một nẻo.

1.
Trong stateme
...xem tiếp
0:20 Tuesday,25.10.2011 Đăng bởi:  ngo luc
Đọc statement của Nguyễn Thành Trung và Lại Thanh Dũng và gần đây có một vài cuộc triển lãm của các đại hoạ sĩ, tôi có một cảm giác chung cực kỳ khó hiểu, và điều tệ hại nhất là sau khi đọc và xem tác phẩm thì hoàn toàn không hiểu; không hiểu không phải là điều gì đó ghê gớm mà không hiểu vì tác giả viết một đằng làm tác phẩm một nẻo.

1.
Trong statement của Nguyễn Thành Trung chỉ trong chưa đầy nửa trang a4 mà tác giả đã nhồi nhét cả thế giới vào, trong thế giới đó được Trung nhìn theo góc nhìn hầm bà lằng của đủ mọi loại quan điểm triết học, cộng với giọng điệu như đang lên đồng pha chút âm hưởng tự sự, với những từ rất Trịnh, đại loại như ảo giác lưỡng cực... mục ruỗng héo mòn giấc mơ…như cánh cửa bật tung vào ý niệm... hối hả hỗn loạn niềm tin mai một .vv... Đọc xong quáng gà thật nhưng cũng cố gắng hy vọng để chờ đợi cái thế giới hỗn mang mà bạn sẽ thể hiện ở tác phẩm thế nào, nhưng thật ngạc nhiên...

Khi xem tác phẩm tôi chỉ thấy những chân dung được thể hiện theo lối bán trừu tượng nửa siêu thực rất bình thường, pha thêm chút trang trí décor - cách mà các hoạ sĩ bán tranh thường hay làm với cái khung gỗ rất đẹp, màu sắc ngọt ngào tinh khiết - những bức tranh gợi cho tôi cái cảm giác có thể mua nó về sẽ rất phù hợp những ngôi nhà sang trọng, những khách sạn. Tôi không thấy sự hỗn mang mục ruỗng gì cả, tôi không thấy cái gì là “Dị bản” cả…Ngạc nhiên hơn khi cái tên của tranh như Dear Eva, Dương bản, đọc xong nghĩ hoài mà nhũn não; nhũn não không phải là điều gì ghê gớm mà nhũn não vì không thể nào liên kết được giữa statement và những bức tranh.

2 .
Nếu coi statement như một lời quảng cáo hoặc giới thiệu ngắn gọn về tác phẩm, nếu nhiệm vụ của statement giúp đọc vào người ta hiểu được sự hấp dẫn của tác phẩm, đồng thời thể hiên được phần nào ý niệm tác phẩm muốn khơi gợi, hay nó có thể chỉ ra được điều gì làm cho tác phẩm trở nên hấp dẫn và đặc biệt, hoặc là một cánh cửa để cho mọi người bước vào tác phẩm một cách đầy gợi mở đa chiều…, thì statement của Nguyễn Thành Trung không chừa chỗ nào cho khán giả cảm nhận tác phẩm, với một loạt liên thanh những ngôn từ rối rắm và áp đặt, có xu hướng gà bài cho khán giả, bắt khán giả hiểu theo cảm nhận của mình trong khi sự thể hiện tác phầm với ý niệm anh ta viết còn cách nhau cả ngàn cây số!!!

Cách này rất nhiều nghệ sĩ Việt Nam mắc phải, nào là đạt tới cảnh giới của siêu thức, vô thức…, nào là những vết vỡ vụn của thời gian, nào là hạnh ngộ chất liệu…, nào là thế giới góc khuất sâu thẳm tâm hồn …, ồn ào lao nhao lên với những từ khủng, cứ như thể là một tao nhân mặc khách đắc đạo hết lượt. Những từ ngữ như thế chỉ cần lên mạng copy vài cuốn sách thiền, dăm ba cái triết lý ba xu vụn vặt bỏ vào là xong, và vẽ tranh thì cứ vẽ, sắp đặt thì cứ sắp, rồi viết vài từ miễn là khó hiểu, mà bức bất quá thì đặt là Không đề 1, Không đề 2, đến Không đề n ,

Cái cách suy nghĩ ấy chỉ tạo ra đám trưởng giả lừa mị suốt ngày khệnh khạng vuốt râu trầm ngâm mắt nhìn xa xăm và tự sướng với nhau rằng những gì người ta khó hiểu là những gì cao cấp, rằng thiên hạ ngu dốt không hiểu được tao… Phản động hơn là có những nghệ sĩ cố tình đặt ra những tên của tác phẩm mà ngay chính nghệ sĩ ấy cũng không hiểu hết; không hiểu nó mới huyền bí, không hiểu nó mới sang, hay là việc làm thì có tí tẹo nhưng diễn giải thì mang tầm cỡ thế giới, giống như là cầm cái búa tạ mà đập chết con ruồi vậy
Trong khi những đề tài gần gũi tác động trực tiếp đến đời sống con người, đến xã hội, những bức xúc, những bất công hàng ngày nhan nhản diễn ra trước mặt thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, cho rằng là giải trí tầm thường, gây hấn phá bĩnh ….Có lẽ với tôi tất cả những kiểu suy nghĩ trên mới là DỊ BẢN - một DỊ BẢN mà không có một quốc gia nào trên thế giới có được .
 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả