Nghệ sĩ Việt Nam

Thư gửi diễn viên Nguyễn Chánh Tín 22. 03. 14 - 10:34 pm

Quỳnh Vy

.

Anh Chánh Tín kính mến,

Mấy ngày qua, có rất nhiều người đã giúp cho anh thoát ra khỏi cơn hoạn nạn ghê gớm trong đời người: Mất nhà!

Cái nhà của anh đã cầm cố cho ngân hàng để làm phim. Lúc đầu tôi tưởng đâu ông ngân hàng nào mà chỉ biết đếm tiền chứ không biết coi phim; ông chủ ngân hàng mà không biết đại tá Nguyễn Thành Luân đẹp trai oai vệ cỡ nào, không biết phim Dòng Máu Anh Hùng có nội dung nhân dân chống Pháp mà nhân dân coi phim không thấy sượng ngắt, không thấy mắc cỡ nổi da gà, hay quá trời hay!…

Nào dè đâu, ông ngân hàng ấy lại là một người chơi đẹp. Chơi quá đẹp luôn! Ba bốn năm nay, anh Chánh Tín và gia đình vẫn còn được ở trong ngôi nhà mà toàn bộ giấy tờ đã nằm gọn trong két sắt của ngân hàng đó. Việt Nam mình hay có cảnh “cái lý nó hí cái tình”. Nợ nần dây dưa, trì trệ. Chứ nói xin lỗi, ở bên Mỹ thì đừng hòng cò cưa dai dẳng. Tới ngày tới tháng là one, two, three... xách quần áo ra khỏi nhà liền. Dù bản thân có họ hàng với tổng thống cũng phải chiếu theo luật ngân hàng mà thi hành (chớ đừng có hòng khoe khoang ta là bà con họ hàng với thủ tướng nhe anh!)

Ông ngân hàng còn nói rõ là nếu có quới nhân nào muốn mua lại căn nhà của anh Chánh Tín mà để lại cho anh và gia đình ở suốt đời thì sẽ không tính thêm lãi suất. Nhưng phải làm giấy cam kết là mua nhà để cho anh ở.

Đó anh Chánh Tín thấy chưa? Ông ngân hàng ấy là nhà giàu cư xử đúng mực đại gia. Với tính cách tỉnh táo của người làm kinh doanh, ông ngân hàng ấy dư biết giá trị trên thị trường nhà đất, và còn biết bảo vệ quyền lợi lâu dài cho anh một khi ngôi nhà đó không còn trong sự quản lý của ngân hàng nữa.

Anh nhớ lại đi. Lúc đầu anh kể lể ngân hàng kia thế nào? Anh còn nhớ không? Anh đã trung thực chưa? Và anh có ân hận chút nào không?

Anh Chánh Tín à! Anh còn nợ ông ngân hàng kia một câu xin lỗi .

*

Có một anh ở Củ Chi muốn tặng anh Chánh Tín 500m vuông đất ở ngay trung tâm huyện trị giá hiện thời là 800 triệu đồng. Một miếng đất khác cũng 500m vuông nhưng ở xa hơn một chút, trị giá 500 triệu đồng.

Anh ấy tha thiết muốn: “Xin sau này hỗ trợ xây dựng nhà cho chú Tín nếu chú Tín nhận món quà này.”

Đó! Anh thấy chưa? Nếu đúng như bài báo ban đầu nói là anh chỉ muốn nhờ báo chí “la” lên dùm anh một tiếng trước nguy cơ mất căn nhà mà anh đã cư ngụ 40 năm, sau tiếng la của anh, có biết bao vòng tay đã dang rộng.

Nhưng cũng sau tiếng la của anh, lại có nhiều tiếng la to hơn tiếng la của anh.

Con người cơ cực vất vả, hoặc thất thời lỡ vận thì có rất nhiều. Nhưng thần tượng trong mắt ai, thử hỏi thế gian này (thu hẹp lại, thử hỏi trong làng nghệ thuật ở nước Việt Nam này) có được bao nhiêu người?

Thần tượng có lỗi gì khi người hâm mộ ban cho họ sự chiếu cố nhiệt tình từ tinh thần cho đến vật chất???
 

Chánh Tín trong phim “Ván bài lật ngửa”. Ảnh trong bài từ Zing

*

Mấy hôm nay, ai ai cũng nhận thấy từ xa tới gần, từ già tới trẻ, ai cũng muốn đưa tay ra cho anh nắm lấy. Ai cũng có một chút san sẻ.

Nhưng song song với điều đó, từ gần tới xa, từ trẻ tới già…, ai ai cũng có thể chửi anh được. Họ chửi ghê lắm! Họ chửi hay lắm! Và họ chửi nghe cũng sang trọng lắm! Người giúp anh bị chửi. Người không đồng ý giúp cũng bị chửi. Ngay cả anh Chí Trung là người đốt lên que diêm đầu tiên cũng đang bị chửi nát luôn! Xứ mình thiệt lạ: rất hay chửi nhau…

*

Nếu tôi là anh, tôi sẽ làm gì? Tôi tự đặt câu hỏi để thử xem mức độ cư xử với thần tượng của tôi ra sao.

Nếu tôi là anh, tôi sẽ mạnh dạn rời bỏ căn nhà kia dù đó là nơi cư ngụ quen thuộc trong 40 năm trời. Tuy cam kết giấy trắng mực đen rằng anh sẽ tiếp tục ở ngôi nhà đó cho tới hết đời. Nhưng than ôi, chỉ hết đời anh thôi, nhưng còn đời vợ, đời con, họ sẽ ở đâu, khi ngày ấy đến?

Họ phải ra đi! Đó là thực tế, dù rất phũ phàng…

Nếu là anh, tôi sẽ mạnh dạn nhận mảnh đất ở Củ Chi mà người hâm mộ tốt bụng hiến tặng. Xây nhà mới, và sống ở đó một cuộc sống mới. Từ Củ Chi về Sài Gòn đâu có xa? Đường sá rộng đẹp. Khung cảnh hiện đại, phố xá trật tự còn hơn một số quận ở trong thành phố. Bạn bè, người hâm mộ sẽ không bỏ quên anh đâu, anh đừng có sợ là không ai lui tới. Đã là thần tượng thì dù ở trong hóc bà tó cũng người hâm mộ tìm tới mà. Lo gì?

Nhà đó sẽ là nhà của anh – nhà của diễn viên Nguyễn Chánh Tín. Chứ không phải là ngôi nhà hiện thời anh đang ở nhưng mọi quyền lợi pháp lý anh không hề có một chút gì!

(Tôi mở ngoặc khoe khoang đây: Vài năm trước tôi mua được miếng đất bốn trăm triệu cũng ở Củ Chi, khá xa khu trung tâm. Muốn bán kiếm lời mà mãi không bán được. Chán quá! Sau nghĩ lại chán nản làm gì. Cứ để đó về già lập vườn vui thú điền viên). Tôi sẽ là người hàng xóm tốt của anh!

*

Anh Chánh Tín, anh có thấy là anh đóng rất nhiều phim, nhưng khán giả hâm mộ chỉ nhắc về phim Ván Bài Lật Ngửa? Thưa đại tá Nguyễn Thành Luân, anh có biết thiếu tá Vọng khi xưa bây giờ ra sao không?

Thiếu tá Vọng của phim

Chắc anh dư biết Thương Tín – thiếu tá Vọng – nam diễn viên tài sắc cùng thời với anh hiện giờ cũng lâm vào cảnh túng quẫn, nghèo nàn. Sức khỏe kém, Thương Tín cố đi đóng phim để có tiền nuôi đứa con chưa đầy một tuổi. “Tôi sợ mình chết khi con còn quá nhỏ”. Nghe đồng nghiệp mình nói câu đó, anh có cảm giác gì? Anh có nhận xét gì?

Anh có dự định gì không?

Nếu là anh, tôi sẽ đến thắp một nén nhang cho đạo diễn Lê Hoàng Hoa (sau năm 75 phải đổi nghệ danh khác là Khôi Nguyên). Chính nhờ cố đạo diễn tài ba ấy mà tên tuổi của nhân vật Nguyễn Thành Luân tồn tại cho tới bây giờ.

Đạo diễn Lê Hoàng Hoa (đeo kính) khi làm phim “Ván bài lật ngửa”

Nếu là anh, số tiền vài trăm triệu nhận được từ mấy ngày nay, tôi sẽ trích ra một phần nào đó, tìm gặp diễn viên Thương Tín, trao tận tay anh ấy và nói :”Ê! Thương Tín. Mày cầm chút đỉnh này, tao mừng tuổi thôi nôi cô con gái bé bỏng của mày”. Nói khéo vậy mới hay!

Nếu là anh, tôi sẽ mời vợ chồng Thương Tín và đứa con nhỏ bé của họ về ở chung trong nhà. Ngôi nhà không phải là nhà của anh nữa. Và số tiền kia là của bá tánh gom góp lại.

Người hâm mộ sẽ càng thần tượng anh hơn. Người không thích anh cũng sẽ đỡ ác cảm với anh hơn.

Nếu là anh, tôi sẽ gọi:”Ê! Thương Tín, mày rước vợ con về đây ở chung với tao đi. Có rượu uống rượu. Có bia uống bia. Có trà đá uống trà đá.”

Thương Tín và Chánh Tín trong “Ván bài lật ngửa”

*

Thần tượng bước ra từ một vai diễn để đời không thể có ngôn ngữ và hành động theo một kịch bản đã được trau chuốt sẵn cho mình . Nhưng ít ra, thần tượng cũng cần phải có chút nghĩa khí và lòng tự trọng.

Ý kiến - Thảo luận

15:08 Sunday,6.4.2014 Đăng bởi:  Hoàng Tâm
Có làm có chịu bác Tín ạ.

...xem tiếp
15:08 Sunday,6.4.2014 Đăng bởi:  Hoàng Tâm
Có làm có chịu bác Tín ạ.
 
15:53 Saturday,5.4.2014 Đăng bởi:  Liêm Tôn


Tôi rất hoan nghênh ý kiến của bạn Hoàng Di Dung tuy ngắn nhưng đầy đủ ý nghĩa khuyên răn những con người vô cảm với hoàn cảnh người khác như tác giả của Lá Thư gửi NSUT Nguyễn chánh Tín. Thay mặt những người hâm mộ tài tử NGUYỄN chánh Tín cám ơn Di Dung rất nhiều. 


...xem tiếp
15:53 Saturday,5.4.2014 Đăng bởi:  Liêm Tôn


Tôi rất hoan nghênh ý kiến của bạn Hoàng Di Dung tuy ngắn nhưng đầy đủ ý nghĩa khuyên răn những con người vô cảm với hoàn cảnh người khác như tác giả của Lá Thư gửi NSUT Nguyễn chánh Tín. Thay mặt những người hâm mộ tài tử NGUYỄN chánh Tín cám ơn Di Dung rất nhiều. 

 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả