Bàn luận

SOI gửi Vũ Nhật Tân 26. 09. 10 - 2:04 pm

Soi

Bạn Vũ Nhật Tân, trong một cmt cho “Thư của Mỹ Ngọc gửi Soi“, có viết: 

Dạo này thỉnh thoảng đọc Soi tôi thu lượm được nhiều thông tin hay, chỉ có điều càng ngày tôi càng thấy nhiều vụ “tranh luận”, “cãi vã” nhau thế này, có lẽ (theo ý cá nhân tôi) sẽ làm nản những ai muốn đọc Soi về mặt tìm kiếm thông tin về nghệ thuật mới. Có lẽ Soi nên đăng rõ chủ trương của mình thêm nhiều lần nữa để người đọc rõ và tự chọn xem có nên vào nữa hay không. 

Một điều nữa tôi muốn góp ý với Soi là có vẻ như (theo cách hiểu của tôi) thì Soi đang lập lờ giữa “nghệ thuật thị giác” (nói riêng) với “nghệ thuật” (nói chung) bởi hai khái niệm này rất khác nhau, “thị giác” chỉ là một phần của/và nằm trong “nghệ thuật” chứ không phải là toàn bộ “nghệ thuật”, chứ theo cách mà Soi phản ánh và đưa tin, tranh luận thì dường như “thị giác” đang đại diện và bao trùm lên cả “nghệ thuật”, vậy Soi không ổn hay cá nhân tôi không ổn khi đọc và hiểu Soi? 


 

Vũ Nhật Tân thân mến,

Dĩ nhiên phần không ổn là thuộc về Soi rồi :-). Bạn chỉ là một người đọc, việc không ổn hay không không thể do bạn gây ra được. Nếu bạn đã thấy không ổn tức Soi phải có cái gì đó không ổn. Nhưng mọi việc cũng có lý do của nó hết. Cảm ơn bạn đã thắc mắc để Soi có thể trình bày việc thay đổi trong Soi. 


1. Soi bàn về cái gì?

Lúc mới ra, Soi dự định chỉ làm về nghệ thuật đương đại thôi. Sau lại thấy rộng lớn quá, thu về còn có mỹ thuật và nhiếp ảnh.

Tiếp theo, có bạn gửi bài về phim, Soi thấy hay quá, tặc lưỡi: “Phim là ảnh chuyển động”. Mở ra đến phim (tí xíu).

Thế rồi mọi người vào đọc, và tranh luận, Soi cũng thấy hay, thỉnh thoảng còn nhảy vào theo, cho nên thêm mục Thảo luận, bàn râu ria quanh tranh pháo.

Rồi các Soi đi triển lãm về bàn nhau: sao người đọc thì nhiều, người xem thì vắng thế? Có lẽ mọi người chưa thấy các triển lãm thực ra là một mảng gắn liền, sinh động của cái nền các sự kiện văn hóa, giải trí ở đây. Hãy làm cho mọi người thấy trên đường đi xem phim, đi hội chợ, thì ghé vào xem triển lãm là một hành động rất automatic, làm hoàn chỉnh thêm bức tranh giải trí ấy.

Và thế là lâu lâu Soi chấm phá các hoạt động của cái nền ấy: hội chợ văn hóa, đêm nhạc, vở múa, cuộc nói chuyện…

Nhưng cũng có khi rất ngẫu hứng, các nhiếp ảnh gia đi chơi, thấy sự kiện hay hay và đưa máy lên chụp. Soi thấy thật nên cổ vũ những cách nhiếp ảnh có tính “lưu giữ cuộc sống” như thế, tách khỏi những lối ảnh chỉ đẹp với đẹp. Thế là Soi đăng.

Nhưng Soi vẫn quan tâm nhiều nhất là Mỹ thuật và Nhiếp ảnh, cũng thuận tay mọi người làm Soi hơn cả.

Có một, hai Soi thích nhạc, muốn làm thêm một Soi Music, nhưng dự án ấy đang còn cãi nhau ghê lắm chưa biết có ra được không.

Và một lãnh vực Soi quyết không đụng đến vì đau đầu, đó là sách. Soi chỉ thích những gì có hình 🙂

Đấy, diễn biến là thế. Cửa hàng Soi ngày càng lấn ra, như tiến trình vẫn xảy ra với các hàng tạp hóa ngoài chợ. Đầu tiên chỉ có đồ khô, sau thêm cà, dưa muối, rồi cả báo, cả mắm tôm…

Cảm ơn Nhật Tân đã nhắc nhở, Soi sẽ biết để chỉ làm đến giới hạn nào, vả lại cũng không có lực mà làm lan man ấy chứ…

2. Soi nên tranh cãi nhiều không?

Với nghệ thuật, sợ nhất là xem rồi, đọc rồi, không nói gì Nhật Tân nhỉ. Có tranh cãi là một tín hiệu tốt.

Và đã cãi thì nên cãi tới cùng, Soi lâu nay cũng chán nản cảnh nước mình: bài khen được đăng một bài, bài chê được đăng một bài, thêm một bài tổng kết của chủ nhà, “Vừa qua chúng tôi có nhận được nhiều ý kiến…”, làm người khen, người chê, lẫn người đứng xem đều ấm ức, và không cái gì đi đến cùng được.

Nhưng đúng như bạn thấy, đến đó bắt đầu có vấn đề:

Nhiều người không thích cãi nhau, hoặc thích cãi nhưng vấn đề này họ không quan tâm. Vào Soi thấy cãi nhau (mãi), bực mình lắm. Soi hiểu tâm lý này.

Giải quyết làm sao đây? Thu gọn vào một mục Thảo luận và các bài vở khác vẫn lên đều đều để ai vào xem cái gì khác thì vẫn có cái khác mà xem, ấy mới là cách đúng, nhưng ấy là cách của báo. Soi chỉ là web, của những người tay phải rất bận, tay trái làm Soi. Mỗi ngày cũng chỉ chia ca với nhau lên bài được khoảng 3 lần. Còn biên tập bài dịch, tìm ảnh, xử lý hình, vẽ thêm tranh… Ôi thôi cũng quay cuồng đấy. Cho nên một bài tranh luận hay cũng được coi là một bài. Tất nhiên không phải 3 lần thay bài trong ngày đều là ba bài tranh luận, có mà chết :-).

Người không thích tranh luận vẫn đảm bảo ngày nào cũng có ít nhất một bài chỉ thuần thông tin. Đương nhiên những dịp có tranh luận thì bài thông tin mới sẽ phải nhường chỗ.  

3. Soi có nên mới, nóng không?

Bài mỗi ngày không lên nhiều, chỉ vậy thôi, vì Soi nghĩ đọc tin nghệ thuật cũng mệt lắm, ai mà đọc lắm thế. Mỗi ngày một, hai tin đủ rồi. Xem một tác phẩm đẹp và tưởng tượng về cách làm của nghệ sĩ. Đọc một tranh luận và thử xem mình có nghĩ thế không… Đọc nghệ thuật thì nên đọc chậm, và nghĩ sâu…

Rồi Soi lại muốn bài của mọi người lưu trên trang chủ được lâu hơn. (Chứ Soi viết bài cho các báo mạng, thấy bài mình vừa đưa lên, chưa kịp khoe người thân đã thấy biến đâu mất dạng, lại phải lặn lội vào tít trong sâu mới mò ra bằng được, không mọi người lại nghĩ mình nói dối.) Cho nên ai mong muốn tìm tin mới, tin nhanh ở Soi là sẽ thất vọng mà bỏ Soi đi thôi…

Nhưng tin vui đây: sắp tới, Soi nghe nói sẽ có vài trang mới ra đời, trong Nam và ngoài Bắc, sâu hơn và chuyên môn hơn về nghệ thuật đương đại. Đấy, mỗi người chung một tay để cho không khí nghệ thuật thị giác, “ngoại thị giác” ở đây thêm phần hào hứng.  

 

4. Soi phải nói gì để người đọc ở lại?

Ở đời, Soi nghiệm thấy có ba tình huống nên để tự nhiên, không nên thuyết phục để níu kéo:

1. Nhân viên muốn bỏ việc
2. Vợ chồng muốn bỏ nhau
3. Người đọc muốn bỏ mình (mình đây là Soi 🙂

Có sự lựa chọn dứt bỏ, quay về đó, mọi vật mới tiến triển được. Chồng có bỏ vợ, vợ mới thôi dương dương tự đắc, ngồi soi lại mình. Soi cũng thế, khi bạn đọc bỏ đi, Soi một mặt kiên định với đường mình chọn, một mặt xem lại mình phải làm gì.

Xem thôi, âm thầm, chứ không nói gì để giữ lại. Như vợ không giữ chồng, chỉ âm thầm đi hút mỡ bụng…

Việc ai ở lại, ở lại hay không, hoàn toàn do mỗi người tự quyết, tự rõ. Soi luôn biết ơn những người ở lại với Soi, dù chỉ một tuần ghé qua một lần, hay luôn luôn có mặt bên máy… 

  

Tóm lại

Vũ Nhật Tân ơi, cảm ơn bạn vì đã cho Soi cơ hội được “tự rành mạch”. Những phản hồi của bạn đọc bao giờ cũng có một lý do chính đáng nào đó, mà Soi phải lắng nghe, vì bao giờ cũng có ích, không nhiều thì ít.

Chúc Nhật Tân vui, sáng tác được nhiều.

Thân mến,

 *

Bài tương tự: 

SOI: một cái chết được báo trước 
Xin lỗi, SOI không phải là con sen…
Thư gửi A.N  
– SOI gửi Vũ Nhật Tân

Ý kiến - Thảo luận

11:48 Saturday,3.3.2018 Đăng bởi:  admin
Cảm ơn bạn Người Đọc Vô Danh đã động viên những người viết cho Soi nhé.
...xem tiếp
11:48 Saturday,3.3.2018 Đăng bởi:  admin
Cảm ơn bạn Người Đọc Vô Danh đã động viên những người viết cho Soi nhé. 
22:52 Friday,2.3.2018 Đăng bởi:  Người đọc vô danh
Chào các anh chị trên Soi.today, em là một độc giả khá trẻ tuổi, không thường trực và mới biết đến Soi gần đây. Em rất ấn tượng không chỉ bởi số lượng mà còn là chất lượng các bài viết trên Soi, vậy nên muốn gửi lời cảm ơn những người ở đây đã tạo ra Soi để những người trẻ như em có nguồn tiếp cận tri thức.
...xem tiếp
22:52 Friday,2.3.2018 Đăng bởi:  Người đọc vô danh
Chào các anh chị trên Soi.today, em là một độc giả khá trẻ tuổi, không thường trực và mới biết đến Soi gần đây. Em rất ấn tượng không chỉ bởi số lượng mà còn là chất lượng các bài viết trên Soi, vậy nên muốn gửi lời cảm ơn những người ở đây đã tạo ra Soi để những người trẻ như em có nguồn tiếp cận tri thức. 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả